Trong thế giới của trẻ thơ, mỗi con ốc vít, mỗi bánh răng nhỏ đều có thể trở thành cánh cửa mở ra trí tưởng tượng rộng lớn. Với các bạn học sinh lớp 4C, tiết học Công nghệ tuần này không chỉ là một giờ học bình thường, mà là một hành trình kỳ thú – nơi các em được hóa thân thành những “kỹ sư nhí” trong chuyên đề “Lắp ghép mô hình robot” dưới sự hướng dẫn tận tâm của cô giáo Phương Thảo.
Ngay từ khi bước vào lớp, không khí đã rộn ràng một cách dễ thương. Những ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy hộp đồ nghề kỹ thuật, những tiếng gọi nhau í ới để phân chia nhiệm vụ trong nhóm, và cả những bàn tay nhỏ háo hức bắt đầu xoay vít, cài khớp, lắp từng chi tiết – tất cả đã vẽ nên một bức tranh sinh động về một lớp học thực hành đầy cảm hứng.
Trong tiết học, mỗi nhóm được giao một bộ linh kiện để cùng nhau lắp ghép mô hình robot. Không có bản vẽ chi tiết sẵn, không ai chỉ từng bước phải làm gì – cô giáo chỉ gợi ý hướng đi và để các con tự tìm cách kết nối, thử nghiệm, rồi điều chỉnh. Chính sự “thiếu sẵn sàng” ấy lại là điều khiến tiết học trở nên thú vị. Bởi trong hành trình lắp ráp đó, các bạn nhỏ phải cùng nhau trò chuyện, tranh luận, phân công, cùng giải quyết những “rắc rối kỹ thuật” rất trẻ con nhưng cũng rất thật: “Em gắn tay trước hay chân trước?”, “Con ốc này thiếu mất rồi, mình thay bằng cái này được không?”… Và cứ thế, từng nhóm học sinh không chỉ học cách lắp robot – mà học cách lắng nghe, hợp tác, chia sẻ ý tưởng và cùng nhau hoàn thành một sản phẩm chung.
Cô Phương Thảo không đứng lớp như người truyền đạt kiến thức một chiều. Cô bước xuống giữa các nhóm, lắng nghe, quan sát, gợi mở và tạo ra một môi trường học tập mà ở đó, học sinh được thử – được sai – rồi lại tự mình điều chỉnh. Không phải tình cờ mà trong ánh mắt mỗi bạn nhỏ hôm ấy đều ánh lên một vẻ tự tin. Các em không chỉ “làm được một sản phẩm” – mà hiểu rằng: mình có thể tự học, tự khám phá, và tự tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Khi những mô hình robot cuối cùng được dựng lên – có con lăn bánh, có con chuyển động tay, có con đứng hơi nghiêng một chút – lớp học vang lên tiếng vỗ tay, tiếng cười vui và cả những cái “a” đầy tự hào. Thế nhưng, điều đọng lại không chỉ là sản phẩm hoàn chỉnh, mà là hành trình mỗi bạn đã đi qua để lắp ghép được chúng: một hành trình của sự quan sát, khéo léo, kiên nhẫn và sáng tạo.
Điều đặc biệt của chuyên đề không nằm ở bản thân mô hình robot, mà nằm ở cách tư duy được hình thành qua từng thao tác. Ở lứa tuổi 9-10, các em còn chưa hiểu hết khái niệm “kỹ thuật” hay “công nghệ” nhưng lại đang thực hành nó một cách tự nhiên – bằng chính bàn tay, ánh mắt và trí tưởng tượng của mình. Với cô Phương Thảo và lớp 4C, sáng tạo không phải là mục tiêu xa vời, mà là một thói quen được nuôi dưỡng mỗi ngày. Giáo dục hiện đại không chờ tới bậc cao, không bắt đầu bằng lý thuyết, mà cần được khởi phát từ những bài học nhỏ, được dẫn dắt bởi những giáo viên hiểu học sinh, thấu tư duy, và trân trọng quá trình. Trong một kỷ nguyên mà con người cần năng lực kiến tạo thay vì lặp lại, những tiết học như vậy chính là lời hồi đáp có chiều sâu nhất của nhà trường đối với tương lai.
Một số hình ảnh trong buổi chuyên đề:
Biên tập viên
Thành Luân